Nam sinh tham lam thịt xong cô em rồi đến cô chị gái xinh đẹp

Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”
Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Thư ở nhà, vừa cho bé Ngọc ngủ, điện thoại rung lên từ số lạ: “Thư, anh Nam bảo em giữ USB kỹ, đừng để Hoàng thấy, không thì gia đình em tan nát đấy.” Thư hoảng, tay run gọi lại, không ai nghe, cô nhắn Nam: “Anh làm gì vậy, anh nói xóa clip rồi mà?” Nam trả lời lạnh lùng: “Anh xóa thật, nhưng anh có người giữ bản sao, em không muốn nghe anh thì tự chịu.” Thư ngồi phịch xuống sofa, tay ôm đầu, ” Mình biết hắn không dễ dàng bỏ qua mà”. Hoàng ngồi cuối bàn, tay chống cằm, mắt đượm mệt mỏi, không tập trung. Ánh sáng mờ phản chiếu lên vỏ nhựa đen bóng, như một lời nhắc nhở về sai lầm cô không thể chôn vùi. Mình không thể để hắn thao túng mãi.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ: “Thư, anh Nam nói em chọn đi, ngoan ngoãn nghe lời hay mất tất cả.” Thư run, không trả lời, chỉ ôm con chặt hơn, mắt nhòa lệ.